h4ngoaithuong2


Join the forum, it's quick and easy

h4ngoaithuong2
h4ngoaithuong2
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» Thông báo Họp Lớp
by thaytu Sun Sep 22, 2019 3:50 pm

» 38 NĂM H4
by nguyenthanhtuyen Tue Oct 17, 2017 4:33 pm

» Rum hoang
by ngantvh4 Fri Feb 17, 2017 3:20 am

» Đà Nẵng - Bạn bè tôi
by quangminh Mon Sep 05, 2016 11:24 am

» H4 đi tìm ảnh đẹp
by quangminh Sat Sep 03, 2016 4:15 pm

» Mông lung cuối tuần
by quangminh Sat Sep 03, 2016 12:29 pm

» Cafe sáng
by ngantvh4 Sat Mar 26, 2016 4:35 pm

» Thơ học trò
by ngantvh4 Sun Feb 21, 2016 1:20 pm

» Happy Birthday
by quangminh Thu Dec 31, 2015 12:34 pm

» Điều đọng lại
by thaytu Wed Dec 09, 2015 1:46 pm


Tản mạn đầu năm

3 posters

Go down

Tản mạn đầu năm Empty Tản mạn đầu năm

Bài gửi by Bich Thuan Fri Jan 31, 2014 3:02 pm

Đợi một chút – đợi đến kiếp sau. 
Đứa cháu gái hơn bốn tuổi, biết nói chuyện, biết cùng tôi tán gẩu, cũng có thể giúp tôi một số công việc lặt vặt như: lấy cái mắt kính, tìm một tờ báo…lứa tuổi thật đáng yêu.
Gần đây nó có một câu thoại đầu mới: “ Đợi một chút”. Tôi định nhờ nó làm một việc gì, nó sẽ nói “ Đợi một chút.”, đợi nó xem hết phim hoạt hình; mẹ nó muốn tắm rửa cho nó, nó cũng nói “ Đợi một chút.”, đợi nó ghép xong cái hình. Lúc nào nó cũng có thể nói đợi một chút, bất cứ việc gì nó cũng đợi một chút, vì cái đợi một chút này mà thường bị người lớn gõ đầu.
Lúc đầu tôi cũng không chú ý nhiều việc này, nhưng về sau tôi phát hiện ba chữ này rất quen thuộc. Không chỉ cháu gái của tôi thường nói mà con gái của tôi, tức mẹ của đứa bé cũng thường thường nói và ngay cả tôi cũng vậy. Ba chữ này thật là quá thần kỳ.
Tôi nhớ lại những mẫu đối thoại giữa tôi và con gái tôi khi nó còn nhỏ, ăn cơm, làm bài tập, tập viết chữ đều “đợi một chút”. Khi con gái tôi đã lớn cũng vậy, kêu nó làm việc, nó cũng quen đợi một chút và nếu như không làm mặt ngầu thì sẽ phải tiếp tục đợi.
Và chính tôi cũng vậy. Bà xã nhờ chỉnh lý cái sân, “đợi một chút”; nhờ đi mua một món đồ, “đợi một chút”; buổi tối đi dạo cũng “đợi một chút”. Nghĩ đến đây tôi chợt ngộ ra, thì ra đợi một chút mà cháu gái tôi hay nói là gen di truyền, là gia học.
Tôi không biết làm thế nào để uốn nắn cháu gái của tôi, để nó đừng có đợi một chút nữa, nhưng trước khi muốn uốn nắn nó thì nên uốn nắn mẹ nó và càng trước đó nữa là tôi phải uốn nắn chính bản thân mình, bởi vì cho đến bây giờ tôi vẫn đang đợi một chút.
Tôi hiện vẫn đang trong trạng thái đợi một chút. Một cuộc đời sắp trôi qua và có rất nhiều việc, đã vì đợi một chút mà phải đợi đến kiếp sau, vậy mà vẫn chưa triệt ngộ.
Điều đáng tiếc lớn nhất trong lòng tôi là tôi và mẹ tôi không được sống chung trong những ngày tháng tốt đẹp nhất. Tôi đã không chăm sóc tốt mẹ tôi. Khi tôi nghĩ về việc này thì cũng là lúc mẹ tôi đã rời xa tôi vĩnh viễn.
Năm ba mươi chín tuổi, mẹ tôi một mình nuôi tám đứa con. Trong cuộc đời, tôi tuy không làm cho mẹ phải lo lắng, học tập lên lớp đều đều, công việc cũng thuận lợi, nhưng trong khi gầy dựng sự nghiệp tôi hoàn toàn quên rằng mẹ mình đang còn đó. Lúc đó bà và em trai tôi sống ở Thượng Hải, tôi làm được một việc duy nhất đó là mua cho mẹ một ngôi nhà ở Thượng Hải để mẹ có điều kiện ăn ở tốt hơn một chút.
Lúc đó tôi thường nghĩ: đợi sự nghiệp làm ăn của tôi thuận lợi chút sẽ đón mẹ về ở chung, đợi một chút rồi bàn vậy.
Sau đó khi cuộc sống của tôi đã tốt, mua được một căn hộ mới ở Đài Bắc, tôi đón mẹ về ở chung nhưng lúc ấy mẹ tôi nói bà phải chăm sóc đứa cháu trai nhỏ, con của em tôi. Tôi nghĩ thôi đợi một chút (một thời gian) cũng được.
Nhưng lần này tôi thật sự không còn cơ hội để đợi nữa, sức khỏe mẹ tôi xuống rất nhanh, trầm trọng đến tôi nói chuyện với bà mà bà cũng không thể trả lời. Đối với mẹ, đợi một chút của tôi đã thành đợi đến kiếp sau.
Cháu gái nhỏ khiến tôi có cơ hội để phản tỉnh lại những việc đã qua trong cuộc đời mình, đợi một chút của tôi đã mất đi rất nhiều việc. Tôi không thể chần chừ được nữa, phải dẫn người cô thứ hai đi Trung Quốc một chuyến, dạo Nam Kinh và Tô Châu vì bà đã một trăm tuổi. Tôi cũng đi chúc Tết bác gái lớn, bà cũng đã một trăm tuổi rồi. Tôi cũng muốn anh chị em trong nhà, tất cả mấy chục người mỗi năm tụ hợp một lần vì tôi không dám đợi đến năm tới nữa.
Tình thân không thể đợi vì năm tháng cũng chẳng đợi người, công việc không thể đợi vì cơ hội vừa lóe lên liền biến mất, học tập không thể đợi vì qua giai đoạn này thì không còn nữa, sửa đổi cũng không thể đợi, nếu như có sai lầm vì sao lại đợi đến ngày mai.
Đợi một chút là thiên tính của mỗi con người, mà cái một chút này có thể là cả một đời người, cũng có thể là phải đợi đến kiếp sau, không thể đợi thêm nữa.
Lời bình: Việc cần làm nên làm, đừng đợi đến ngày mai để rồi hối tiếc vì ngày mai không bao giờ tới trong cuộc đời mình.
Minh Tuệ tuyển dịch và bình
 

 




Bich Thuan
Bich Thuan
Tôi định cư ở h4ngoại thương2

Tổng số bài gửi : 504
Ngày tham gia : 11/12/2012

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn đầu năm Empty Re: Tản mạn đầu năm

Bài gửi by quangminh Sun Feb 02, 2014 12:31 am

Rứa hãy !
Dậy thì Hoatim cũng đừng đợi một chút, cái gì có thể nên thể hiện ngay kẻo mọi người chờ.
Đúng rồi đó. Có những thứ để dành được, có những cái phải làm ngay, không thì đợi kiếp sau !
quangminh
quangminh
Tôi định cư ở h4ngoại thương2

Tổng số bài gửi : 414
Ngày tham gia : 23/12/2012
Tuổi : 63
Đến từ : Đà Nẵng

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn đầu năm Empty Re: Tản mạn đầu năm

Bài gửi by thaytu Sun Feb 02, 2014 12:10 pm

tre tui cũng mắc cái bịnh "đợi một chút", sau khi đọc xong bài này tui xét thấy mình phải sửa nhưng "đợi một chút" rồi sẽ sửa cũng được.
thaytu
thaytu
Connecting H4

Tổng số bài gửi : 1444
Ngày tham gia : 12/12/2012
Đến từ : Trái đất

http://family.forumakers.com

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn đầu năm Empty Re: Tản mạn đầu năm

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết